Ngày nóng, ngồi trong phòng mát rượi bởi máy điều hòa, nó chợt thấy nhớ và thương sao chiếc quạt mo ngày thơ dại. Chiếc quạt mộc mạc, dân dã ấy đã đưa chị em nó vào giấc ngủ thật ngon trong ngày hè oi ả suốt những năm tháng tuổi thơ.
Tuần qua, có lẽ sự kiện nhận được sự quan tâm nhiều nhất của cả xã hội là Kỳ thi tốt nghiệp THPT. Thêm một mùa thi đặc biệt nữa với đầy khó khăn, thử thách, nhưng điều đọng lại sau kỳ thi là ấn tượng về những nghĩa cử cao đẹp, việc làm ấm áp yêu thương.
Bà bán đậu hũ quẩy quang gánh qua nhà, mới cất tiếng rao văng vẳng, lũ trẻ đã xúm lại. Lấy cái đòn gỗ dắt một bên quang gánh, ngồi xuống bên gốc mít, một tay bà giở thùng đậu, tay còn lại lấy chén, làm thoăn thoắt để phục vụ các “thượng đế nhí”. Lớp khẩu trang che kín mặt, nhưng đôi mắt lấp lánh niềm vui, để lộ các nếp nhăn xếp li hai bên khóe.
“Để thấy đôi khi ta lạc lõng giữa đám đông/Nếu con đường vô tình đưa ta đến với nhau/Thì cùng tìm về em nhé/Ngồi chuyện trò cùng anh dưới hiên nhà/Cần một ngày cùng em dưới hiên nhà/Ngồi chuyện trò cùng nhau dưới hiên nhà/Thèm một ngày bình yên dưới hiên nhà”.
Đêm trước khi đi biên giới, gã gọi điện cho chú em lái xe ở văn phòng huyện hỏi thăm đường sá bây giờ ra sao. “Nhiều năm không đi, dù có nghe vùng đất ấy đã đổi thay nhiều nhưng cẩn thận vẫn hơn”- gã nghĩ thầm.
Đón chúng tôi bằng cơn mưa tầm tã với cái lạnh tê buốt. Trái ngược với thành phố, biên giới luôn thế. Không quá đỗi ngạc nhiên, ngược lại, có đôi phần thích thú. Bởi lần nào đến đây, nơi này cũng chiêu đãi khách đường xa món đặc sản: mưa và lạnh.
Tháng 6, những cơn mưa rào bất chợt đến rồi bất chợt đi, như gột rửa cho trời đất, phố xá thêm sạch sẽ, tinh tươm. Tôi bỗng thấy tâm hồn thêm rộng mở, thêm yêu thương, nhất là sắp đến Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6, càng muốn tâm tình chút gì đó về nghề mà mình đã gắn bó và trân quý như máu thịt.
Gần 20 năm gắn bó với nghề, vui, buồn của những ngày đầu vẫn vẹn nguyên, tươi mới như hôm qua. Nên cứ mỗi dịp tháng Sáu về, với tôi, ký ức chuyện nghề từng năm, từng năm quay chậm lại, hiện lên rõ nét.
Tháng 5, trời trong veo, nắng vàng như rót mật, khắp các triền đồi trên vùng đất Kon Plông được nhuộm tím bởi sắc màu hoa sim. Cánh hoa sim mỏng manh, phảng phất màu tím biêng biếc – màu của tình yêu thủy chung, của đợi chờ, hy vọng… có thể làm say lòng tất cả những ai khi đến với Kon Plông.
Xóm nhỏ, chiều nào cũng rộn ràng. Một phần, nhờ lũ trẻ con. Mặc kệ ai suy nghĩ, lo toan, vội vàng chuẩn bị bữa ăn sau một ngày bận rộn, những đôi mắt trong veo chỉ biết rằng, phía trước là cồn đất đỏ để xúc, để nặn; bên đám đất trống là địa điểm để tạt lon và những đám cây trở thành nơi ẩn náu trong trò chơi năm mười.
Vui chơi như thế nào, dành bao nhiêu thời gian cho các ứng dụng công nghệ số và nên xem, tham gia các trò chơi gì cho các ứng dụng giải trí; nên ứng dụng công nghệ số sao cho hiệu quả để vừa kết hợp giữa việc vui chơi giải trí và củng cố kiến thức là mong muốn của trẻ em và của cả những người làm cha làm mẹ.
Anh tung chăn ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ, trời mới nhờ nhờ sáng. Ở cái làng nằm nép dưới chân núi này, mặt trời đến muộn hơn. Phía nhà văn hóa thôn bắt đầu rộn ràng âm thanh của ca khúc Bài ca bầu cử từ chiếc loa phóng thanh, sau một hồi khọt khẹt như “dọn giọng lấy hơi”.
Sinh ra từ làng, nên khi lớn lên xa quê, nó luôn hoài niệm về quê nhà với bao kỷ niệm đẹp đẽ, thân thương. Trong đó có hình ảnh con đường làng in dấu những ký ức tuổi thơ sâu lắng.
Mỗi lần đến khu tái định cư Tu Thó (xã Tê Xăng, huyện Tu Mơ Rông), tôi đều mang một cảm xúc mới. Lần đầu là niềm hân hoan khi cùng dân làng đón Tết nơi ở mới (2021), lần tiếp theo là được “thở phào” khi Tu Thó vẫn bình yên sau trận bão Noru (2022), còn lần này là sự hào hứng, bất ngờ khi chứng kiến bà con Tu Thó liên kết làm du lịch.