Con đường đi qua mỗi ngày, thường chỉ mươi phút là đến cơ quan, nhưng mấy bữa nay, cứ dùng dằng, chùng chình mãi, có khi mất cả nửa giờ. Hắn từng tự hỏi, cái gì đã níu bước chân đến không muốn rời đi?
Vì một chút ích kỷ, một chút bất tiện, nhiều người sẵn sàng nhập cảnh chui, trốn kiểm dịch y tế, né cách ly. Và cũng vì một món lợi ích nhỏ, trước một nhu cầu lớn, nhiều đối tượng đã tổ chức đưa người nhập cảnh trái phép, bất chấp sự an toàn đối với sức khỏe của cả cộng đồng.
Sáng nay đang làm việc, bỗng tiếng tít, tít vang lên từ điện thoại di động. Trong zalo nhóm hội “bộ tứ 12E” của chúng tôi, tin nhắn của bạn D. bên Đăk Lăk gợi ý: Tết này, nhóm mình tổ chức kỷ niệm 45 năm ngày tình bạn nhé. Tất cả các ông xã và con cháu nội, ngoại, dâu, rể đều tham dự. Đọc tin nhắn mà tôi vô cùng xúc động, bồi hồi nhớ lại tình bạn thuở xưa. Mới đó mà đã 45 năm.
Gió núi, gió sông vẫn thổi qua mảnh vườn nhỏ với những chấm sáng li ti trên vạt đất nâu đen. Lạnh căm căm. Nhưng nó cảm thấy trời như đang ấm dần lên. Ít nhất là chiều nay không còn mưa lắc rắc. Hẳn rằng vài ngày nữa, nắng xuân sẽ về!
Thời gian từ tháng Chạp về được chị đếm ngược dần một cách vô thức đón chờ ngày Tết. Dù khó đến đâu, dù bận đến đâu, chị cũng mong cái Tết thật tươm tất, ấm cúng, đủ đầy. Nên bao nhiêu tháng Chạp qua đi rồi vẫn thế, vẫn khiến chị chộn rộn, tất bật… Mà có lẽ cái tất bật, bận rộn ấy lại mang cho chị nhiều cảm xúc, lại khiến cho chị háo hức chào đón. Tháng Chạp mà!
Mẹ tôi sinh 7 con gái và có 7 chàng rể, theo quan niệm xưa “dâu là con, rể là khách”. Tuy nhiên, mẹ tôi lại quý rể lắm, mẹ cho rằng, mình có 7 người con gái, giờ lại có thêm 7 đứa con trai nữa. Mẹ xem những chàng rể đó như con đẻ vậy. Khi 7 đứa con gái sinh nở mẹ đều nuôi và chăm lo cho cháu ngoại chu đáo. Vậy nên chàng rể nào cũng đều tôn trọng ba mẹ tôi và yêu thương vợ con hết mực.
Nhà quay về hướng Tây Nam, cây rủ theo chiều ngược lại. Ở đó, trên những cành nhánh chắc khỏe, vững vàng, cha con ông đã dọn một khoảng trống, dựng lên một cái “chòi” con, tạm gọi là gian nhà, rất riêng và rất lạ. Để thêm một chỗ trú đêm, để ngắm sao trời và nghe gió thổi.
Bên cạnh những người có ý thức, thăm thú các cảnh đẹp, ngắm hoa, chụp ảnh một cách nâng niu thì cũng có một số du khách để chụp được bức ảnh đẹp đã hái hoa, kéo gãy cả cành, thậm chí có người còn bẻ cả cành hoa anh đào mang về.
Đêm, lướt vội facebook, bất chợt gặp chị đang phát trực tiếp làm mứt sâm dây. Đôi tay chị đảo nhanh, mẻ mứt sâm dây đang ở giai đoạn sền sệt. Vị ngọt tự nhiên của sâm dây đang hòa lẫn, kết dính vị ngọt của đường thành một màu vàng nhạt… Chỉ nhìn qua hình ảnh mà chao ôi, sao lại ngon, lại thơm, lại thèm đến thế. Một điều gì đó bỗng cựa trỗi, một cảm giác pha trộn khó gọi tên, mừng vui, tự hào, và cả thân thuộc nữa.
Sáng nay thức dậy, lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ, tôi chợt nhận ra bloc lịch đã mỏng dính. Những ngày cuối cùng của một năm trôi đi thật nhanh… Cảm giác hối hả, cập rập của một năm sắp qua xen lẫn cùng cái rạo rực, vui sướng khi sắp chào đón một năm mới thật khó tả.
Mấy hôm nay trời trở lạnh, dù đã đắp chăn dày sụ mà tôi vẫn chưa thấy đủ. Tôi bỗng thầm ao ước giá mà có được cái bếp lửa ngày xưa của mẹ và nội. Bếp lửa ấy đã sưởi ấm cả tuổi thơ của tôi.
Nó bần thần nhìn mấy mầm bí non tơ đang dè dặt vươn quá mặt đất, như những đôi mắt tý hon xanh lơ hé ra tò mò nhìn đời, mà nhớ tới đôi tay chai sần, rắn chắc của người mới đào hố, vun vồng, cắm hạt với nó hôm nào.
“Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình” - cách nghĩ, cách làm ấy của những người luôn sẵn sàng hy sinh vì cộng đồng giúp chúng ta thêm tin tưởng vào những điều tốt đẹp, việc tử tế vẫn luôn hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.
Tết sẽ không bình yên, sẽ không vui nếu như còn có người đốt pháo trái phép khắp nơi. Chính vì thế, cùng với cơ quan chức năng, mỗi người dân cần tự nhận rõ những hiểm họa từ việc đốt pháo, nêu cao ý thức, chấp hành nghiêm các quy định của pháp luật, không mua bán, sử dụng pháo, tránh những hậu quả đáng tiếc có thể xảy ra, để Tết an vui đến với mọi nhà.
Ô cửa sổ không còn được mở để đón ánh nắng mặt trời như mọi khi. Qua khe cửa, những chiếc lá vàng trên tán bàng cũng rơi theo gió lạnh. Chẳng còn ẩn mình, đông khẽ khàng chạm từng căn gác nhỏ.
Đến với thôn Kon Jong, xã Ngọc Réo (huyện Đăk Hà), một trong những thứ khiến tôi không thể quên chính là hương rượu nếp cẩm men lá của bà con dân tộc Xơ Đăng nơi đây.